Trong trận bóng rổ định mệnh đó, Seol Jae-ha và Kim Do-young đã đối mặt nhau trên sân, ánh mắt dậy lên lửa hận khi họ bước tới vạch ném. Do-young, với tốc độ và kỹ năng uyển chuyển, đã vượt qua Jae-ha một cách dễ dàng, đưa bóng vào rổ với một cú ném chính xác. Jae-ha lẳng lặng nhìn đứa bạn cũng là kẻ đối thủ của mình ấy, không hiểu tại sao mình cảm thấy hụt hẫng và tức giận đến như vậy.
Trận đấu diễn ra quyết liệt, từng pha bóng, từng điểm số đều khiến đấu thủ phải căng thẳng. Trong mắt Jae-ha, Do-young không chỉ là kẻ thù mà còn là người hiểu Hyun hơn cả mình. Sự ghen tị xen lẫn với sự hiểu lầm khiến Jae-ha đánh mất đi lòng tin vào tình bạn và tình yêu từ lâu. Trái tim anh rối bời, không biết phải tin ai và phải làm sao.
Tuy nhiên, khi trận đấu đến hồi căng thẳng nhất, Do-young chợt dừng lại, quay lại nhìn Jae-ha với ánh mắt đầy ý nghĩa. "Tôi không muốn là kẻ thứ ba trong tình cảm của bạn. Tôi chỉ muốn được làm bạn của bạn mà thôi," anh nói, giọng điệu đầy chân thành. Những từ ngữ ấy như một cơn gió lạnh thổi tung nỗi lo sợ khỏi tâm hồn Jae-ha, khiến anh nhận ra rằng số phận đã sắp đặt cho họ gặp nhau, không phải để trở thành kẻ thù mà để học hỏi và cảm thông lẫn nhau. Có lẽ, từ sự hiểu lầm và ghen tuông, một mối quan hệ mới sẽ nảy sinh, đầy màu sắc và ý nghĩa.