Ngày nắng ấm len lỏi qua cửa sổ, chiếc điện thoại của Isamu rung lên báo một tin nhắn. "Eito: Anh tới công ty muộn hôm nay, e làm trái quy định always on time của mình rồi đấy." Isamu không nhịn được cười nhẹ, môi nhếch lên trong một nụ cười. Đúng, Eito luôn làm anh phải bất ngờ, ngay cả khi có những điểm sai lệch nhỏ nhặt.
Nhưng trong cái vui vẻ ấy, bóng tối cũng luôn ẩn chứa. Trái tim Isamu rối ren giữa cảm xúc, bắt đầu đặt dấu chấm hỏi vào mối quan hệ với Eito. Liệu tình bạn dần biến thành tình yêu, hay chỉ là mong muốn thoáng qua trên dải phân cách mà họ dựng lên?
Những cảm xúc không rõ ràng, những suy nghĩ lẫn lộn cuộn trào trong đầu Isamu. Anh không biết phải làm gì để giữ cho tình bạn giữa họ nguyên vẹn, không biến thành một kết cục không thể phục hồi.
Và rồi, một bước tiến quyết định đã thay đổi tất cả. Trong bóng tối nhấp nhô, một lời thú nhận tựa như một vòi nước mở ra, phóng ra toàn bộ những cảm xúc kì lạ, mơ hồ và ngọt ngào. Isamu nhấc mắt lên, gặp ánh mắt lấp ló từ khuôn mặt xao xuyến của Eito. Không gì thay đổi, chỉ là một thú nhận dựa trên lòng dũng cảm, mệt mỏi nhưng đầy nước mắt và hy vọng.
Câu chuyện tình yêu của họ không hoàn hảo, nhưng nó mãi mãi là một tác phẩm nghệ thuật đầy mê hoặc, đầy nước mắt, nắng và mưa, dành riêng cho Isamu và Eito.