Trong bóng tối lạnh lẽo của đêm, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên khu vườn hoang dã, nơi mà hoa lửa đỏ rực bắt đầu nở rộ. Hồng lửa lung linh như hòa quyện vào cảnh đẹp của thiên nhiên với sắc đỏ tinh khôi, thuần khiết hơn bất kỳ loài hoa nào mà anh từng thấy.
Một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm từ đáy lòng anh, khiến tim anh đập nhanh hơn bình thường. Không thể tin nổi rằng, sau bao năm trôi dạt, đây lại là nơi anh từng ấp ủ trong tâm trí mỗi khi nhớ về người đó.
Người đại diện của anh, người đã trở thành ánh sáng duy nhất giữa bóng tối tĩnh lặng, đang đứng trước mặt anh với ánh mắt lạnh lùng và biểu cảm hờ hững. Anh thốt lên một câu, không gian quanh anh lấp đầy âm thanh nhưng chỉ có giọng nói khẽ rơi xuống như giọt sương buổi sáng.
"Anh không thể tin được rằng em đã quay lại đây, lạnh lùng như vậy".
Nhưng người kia không hề đáp lại, chỉ đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa đỏ chói lọi trước mặt. Anh cảm thấy tim mình như ngừng đập, không khí trở nên lạnh hơn, buốt giá từng chút một.
Liệu tình yêu và sự lạnh lùng có thể chạm mặt và hòa quyện vào nhau, tạo nên một tình khúc đam mỹ độc đáo, hay sẽ đẩy họ đến bước đường cùng không lối thoát?