Trong màn đêm u tối, bão táp phủ kín bầu trời, khiến cho ngọn đèn lẻ loi trên cổng thành lung lay theo từng cơn gió mạnh. Trên lưng ngựa, Tướng quân Bạch Hiên dẫn đầu đội quân cùng với Đại tá Doãn Vũ đang trên đường trở về sau một trận đánh đầy máu và nước mắt với quân địch.
Đột nhiên, một cú lừa cực mạnh từ bên ngoài, khiến hàng ngựa hoảng loạn reo rống, khóc than. Tầm mắt sáng loá ngắm thấy một bóng người bí ẩn bước ra từ bóng tối. Đó không ai khác, chính là Trưởng Thiên Mưu, kẻ đã từng là trung tướng của Tướng quân Bạch Hiên, nhưng nay biến mất không dấu vết. Anh ta cầm chặt thanh kiếm sắc bén, mỉa mai nhìn Bạch Hiên: "Ông cho là mình đã đánh bại ta à? Đừng vui quá sớm, ta vẫn chưa chết!"
Bạch Hiên sửng sốt, vội vàng giơ cung bắn mũi tên vào phía Trưởng Thiên Mưu, nhưng anh ta nhẹ nhàng né tránh, đồng thời tung ra loạt đòn kếp hành liên tục. Khoảnh khắc căng thẳng nhất của cuộc đời Tướng quân Bạch Hiên đã đến, khi phải đối diện với một kẻ thù cũ, vừa mạnh mẽ vừa âm mưu.
Cả hai trải qua một trận quyết liệt, không chỉ là cuộc chiến trên chiến trường mà còn là trận chiến tinh thần giữa sự trung thành và lòng thù hận. Không ai có thể đoán trước ai sẽ là người rời cuộc đối đầu đầy cam go này với chiến thắng...