Trên mái hiên tĩnh lặng, ánh trăng rơi nhè nhẹ, sống động bộ tóc đen óng ánh của Thiên. Anh ta đứng đó, nhìn chằm chằm vào tận đáy hồn của Đế - người mà cả thế giới đều gọi là "Phồn Tinh".
"Em biết tại sao tên của em lại gắn liền với từ 'Phồn Tinh' không?" Đế nói, giọng điệu thấp thoáng bao dung, ẩn chứa sự lạnh lùng đáng sợ. "Bởi vì tôi không thể yêu bất cứ ai, tôi không thể đến bên ai mà không khiến họ tan nát. Dần dần, người ta bắt đầu gọi tôi là 'Phồn Tinh'."
Thiên không khẽ cười, ánh mắt như muốn thấu hiểu những vết thương tâm hồn sâu thẳm trong Đế. "Vậy hãy để anh chứa chất cả tâm tình này cùng em, Phồn Tinh của đời anh," Thiên nắm lấy tay Đế như muốn gắn kết tâm hồn, cảm xúc dâng trào không thể kiềm chế.
Nhưng biết bao hắc ám, bí ẩn chôn giấu sau vẻ ngoài hoàn mỹ và bức bách, đằng sau mặt nạ tĩnh lặng, liệu Đế có thể chấp nhận niềm tin và tình yêu từ Thiên? Một âm mưu góp phần đẩy họ vào vòng xoáy của sự thật không thể lường trước, thách thức mọi biên giới của tình yêu và niềm tin...