Trên mái hiên rợp bóng mát của ngôi đền cổ kính, hai chàng trai đối diện nhau với ánh nắng vàng lấp lánh. Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như chầm chậm trôi, nhường chỗ cho cảm xúc hoàn hảo và những điều không thể lý giải. Thiên Ân, chàng giảng viên trẻ tuổi và quyến rũ, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sâu của Minh Nhật, học trò tài năng và ẩn chứa biết bao bí mật.
Đóa hoa tuyệt vọng nở rộ giữa họ, tạo nên một sức hút khó cưỡng. Những cảm xúc đã từng bị kìm nén bấy lâu, giờ đây như con sóng dữ dội đánh tan mọi giới hạn. Trái tim của Thiên Ân rạo rực trong lòng ngực, còn Minh Nhật, anh chàng trầm lặng, đôi má hồng nhiệm nhìn vào Thiên Ân đầy bi thương.
Khoảnh khắc quyết định đã đến. Thiên Ân bước gần hơn, giữ lấy bàn tay lạnh giá của Minh Nhật trong bàn tay ấm áp của mình. "Dù cho ta đã mất cảm xúc, dường như trái tim tôi chỉ đập vì một người duy nhất, đó chính là em," Thiên Ân thổ lộ, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Minh Nhật nhấp nhô từng bước, trái tim anh đập loạn nhịp trong cơn hỗn loạn của tâm trí. "Nhưng em... em không xứng..." Anh thốt lên nhưng câu nói chưa kịp hoàn thành, Thiên Ân đã đưa đôi môi ấm lên hôn nhẹ lên môi anh, như một lời thề non hẹn ước.
Và từ lúc ấy, nụ hôn đánh thức trái tim đăm chiêu, một đóa hoa tuyệt vọng chợt hé nở giữa hai người, tạo nên một câu chuyện tình lãng mạn đậm chất ngọt ngào và sâu lắng.