Trên con phố tĩnh lặng, ánh đèn vàng lung linh nhấp nhô trên những tán cây rủ xuống, tạo nên một bức tranh đẹp mắt và u buồn. Trần Nhiên, chàng sinh viên nghệ thuật tài năng, đang bước đi trên con đường đầy lá rụng, ánh mắt mơ màng hướng về phía trước. Bước chân nhẹ nhàng đưa anh đến trước cửa quán cà phê rộng lớn, nơi anh thường xuyên đến để thư giãn và tìm cảm hứng sáng tác.
Trên chiếc ghế góc, cô bạn thân của Trần Nhiên, Hạ Vũ, đang nói chuyện sôi nổi với người bạn của mình. Trần Nhiên nhìn thấy vẻ hạnh phúc trên gương mặt của Hạ Vũ và không thể ngăn mình khỏi cảm thấy cô đơn. Trong bối cảnh đó, một chàng trai lạ mắt bước vào quán, ánh mắt sáng lấp lánh và nụ cười ẩn hiện dưới lớp khẩu trang.
Thế giới của Trần Nhiên bỗng chốc trở nên sáng sủa hơn, nhưng cũng đầy bi ai. Hành động bất ngờ, anh bước đến bàn của chàng trai lạ mắt mà không màng đến vẻ bối rối trên gương mặt. "Xin lỗi, anh có thể ngồi cạnh em được không?" Trần Nhiên nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bi thương khó tả.
Chàng trai lạ mắt nhìn Trần Nhiên với ánh mắt ấm áp, rồi đáp: "Tất nhiên." Và từ những câu chuyện nhỏ, những cuộc đối thoại bất ngờ, tình cảm giữa hai người bắt đầu nảy nở, như những bông hoa đào dần khoe sắc dưới ánh đèn lung linh, tạo nên một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, đầy lãng mạn và không thể nào quên.