Một bước chân nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc, Hiểu Nhan chỉ biết dừng lại và giữ nguyên vị trí khi thấy anh tay mạnh mẽ chộp lấy cánh tay nhỏ bé của mình. Ánh mắt của Vũ Thần hờ hững nhưng đầy quyết đoán nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc bí ẩn của Hiểu Nhan.
"Em không nghĩ mình được tự do mãi mãi, phải không?" Vũ Thần nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng giấu đi một chút đau đớn không thể giấu kín.
Hiểu Nhan nhăn mày, bộ dạng khó hiểu. "Anh muốn nói gì?"
"Rằng... chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa. Đến bao giờ em sẽ cảm thấy chạy trốn thoải mái? Đến bao giờ anh mới có thể sở hữu trái tim của em một cách đầy đủ?"
Những từ ngữ khắc sâu vào tâm hồn Hiểu Nhan như lưỡi dao. Anh không thể trả lời, bởi vì sự lúng túng và từ biệt rượt đuổi anh hàng ngày. Thế giới của họ, tình yêu của họ, tất cả đều đằng sau một màn đêm tăm tối không lối thoát.