Trong bức màn đêm tối u tối, bước chân tôi vội vã trốn tránh sự bám riết của cuộc sống. Ánh trăng mờ nhạt soi sáng con đường cát bụi, làm bừng lên khung cảnh huyền bí của làng quê. Đây là nơi tôi từng thơ thẩn, từng hạnh phúc nhất, nhưng giờ đây chỉ còn là nơi trốn tránh.
Khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, bỗng một bóng người xuất hiện từ đâu, với đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh sáng trăng bao trùm xung quanh như làm nổi bật hình hài hắn, một vẻ đẹp lạ lùng, không thuộc về thế gian này.
"Lạc vào thế giới của ta, người con trai của ánh trăng," hắn nói, giọng nói âm u, khẽ rung lên trong không gian yên lặng.
Tôi hoảng sợ nhưng không rời khỏi chỗ, ánh mắt tò mò và hứng thú trước sự bí ẩn của người đàn ông này. Hắn cười, một nụ cười hiểm ác, khiến tôi run lên từng hồi. "Ta biết những gì ngươi đang trốn tránh. Hãy đến bên ta, ta sẽ cho ngươi thấy thế giới của những điều kì diệu."
Nhưng sau đó, lớp vảy màu xanh trên khuôn mặt hắn bắt đầu phai nhạt, và tôi nhận ra đó chính là dấu hiệu của một Thần đang mất dần sức mạnh.
Tâm trí tôi lấp lánh đầy thắc mắc và sự nguy kịch. Liệu cuộc gặp gỡ ấy có phải là sự trùng hợp hay là một màn đánh lừa từ số phận?