Keima đỏ mặt, sự tức giận và ngạc nhiên cuộn trào trong lòng khi Haruto đứng đó, mỉm cười tươi như hoa anh đào. Ông trời thật bất công khi buổi sáng sau khi mình thất thường, ngay lập tức phải đối mặt với người chính là cái gai trong lòng mình.
"Nhìn anh thích thú quá đi," Haruto nhái lại từ câu chantage đêm hôm trước, ánh mắt mơ hồ hiểm ác.
"Anh không thể tin nổi!" Keima không thể kìm được cảm xúc, phản ứng tưởng chừng như đã qua khi không khỏi hít thở sâu.
Haruto đặt tay lên vai Keima, nhấn chặt hơn vài chút. "Anh biết rằng chúng ta sẽ phải làm việc chung, đúng không? Chịu đựng đi, Akizuki."
Bất kể cánh cửa đã đóng lại, bí mật đã bị đẩy ra ánh sáng ban ngày. Keima không thể từ chối sự lôi cuốn tiềm ẩn trong ánh mắt ấy, sự quyết đoán mạnh mẽ khiến anh phải trầm trồ. Hai con người, một kẻ hút cánh hoa, một kẻ bị thu hút - liệu họ có thể đứng chung trong bộ ba phim ồn ào, vài chớp mắt cảm xúc sẽ không bao giờ phai mờ?