Trong một buổi thu sâu, khi lá vàng rơi lả tả trên con đường phố hiên ngang, Tokitou quyết định thực hiện kế hoạch cuối cùng để giữ Sano lại. Ánh nắng chạy dài qua cánh cửa sổ, tạo nên dải sáng ấm áp trong phòng làm việc lạnh lẽo.
Tokitou nhếch môi mỉm cười, bước về phía Sano đứng cách xa một bước. "Em có muốn trở thành một ngôi sao lớn, Sano? Có muốn được mọi người biết đến?" Anh ngẩng đầu, ánh mắt hút hồn nhưng cũng đầy ánh sáng.
Sano nhăn mày, nhìn chằm chằm vào Tokitou. "Anh muốn nói gì?" Tiếng nói của cậu đầy ẩn ý, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cậu sẽ nghe theo.
"Em chỉ cần ôm chặt lấy anh, theo anh về Tokyo, và mọi cánh cửa sẽ mở ra." Tokitou bày tỏ ý định một cách mạnh mẽ, hứa hẹn cho Sano cơ hội thật sự lớn để tỏa sáng.
Sano lặng im suy nghĩ, ánh mắt không thể đo lường được. Và rồi, cậu bất ngờ bước gần, đưa tay ôm lấy Tokitou trong một sự kiện đầy bất ngờ. "Không phải em kiểu người mà anh tưởng đâu", Sano thì thầm. Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi cậu, khiến Tokitou phải giật mình. Cảm xúc xen lẫn hỗn loạn trong trái tim anh, không thể hiểu rõ là sự hứng thú hay là sự bất ngờ hay cả hai.
Trong khoảnh khắc ôm nhau, một cơn gió luồn qua, lấp lánh ánh nắng, rồi cất lên tiếng reo vui vẻ. Đó chính là lúc mọi thứ bắt đầu thay đổi, mọi mối quan hệ, cơ hội, và cảm xúc.