Trên con đường đổ mưa cuồng nhiệt, ánh đèn vàng len lỏi qua lớp mưa dày đặc, tạo nên một bức tranh huyền bí cuốn hút. Hai người đi trên con đường đó, áo mưa trắng bị nhuộm ướt đẫm từng phọt. Màu tóc lòe loẹt trên vai, giọng nói nghẹn ngào từng cung kính khẽ trào ra: "Anh cần phải hiểu... tình cảm của em... không thể nào giấu giếm được nữa..."
Anh kia, người mặc chiếc áo mưa xanh, ánh mắt vẫn ngẩn ngơ về phía trước, không đáp lại. Anh cất tiếng, giọng nói khiến đêm mưa giông trở nên tĩnh lặng: "Em yêu tôi? Nhưng... chúng ta không thể... không thể tiếp tục...".
Hai người cứ như ngừng lại giữa cơn mưa dày đặc, ánh sáng len lỏi như muốn làm sáng tỏ những bí mật được giấu kín. Tiếng gió lùa qua, đôi mắt sống lại, ánh sáng trong mưa mắt lấp lánh: "Tại sao không thể, anh? Chúng ta... chúng ta làm sao... để quên đi... những gì đã từng có...".
Dòng lệ mưa trộn lẫn với tiếng thở dốc, những cảm xúc giăng kín tận tâm hồn, bước chậm chạp đi vào cơn mưa bất chợt của tình yêu, nơi mà sự tan vỡ và hối hận cùng nhau kết hợp, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ, gợi nhớ về những âm thanh thuở ban đầu.