Trên bàn tay của Sui, Rio cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể mình, như một phép màu giúp anh lấy lại sức sống. Mở mắt, anh không thể tin vào điều mình đang thấy—Sui đang ôm mình, trần truồng, nhưng ánh nhìn an ủi và sự êm ái trên khuôn mặt anh ta không hề thay đổi.
"Mẹo sưởi ấm từ cơ thể," Sui cười nhẹ, giọng nói êm đềm như dòng nước nhẹ chảy. "Anh đã bị sốt lên cao nên phải giữ ấm cơ thể thôi."
Rio cảm thấy lòng bồi hồi, không chỉ vì sự quan tâm của Sui mà còn vì cảm giác lạ lùng khi nghĩ về chính bản thân mình. Anh từng dạy bảo bản thân phải mạnh mẽ, không bao giờ phụ thuộc vào người khác. Nhưng ở đây, giữa khoảnh khắc yên bình, Rio thấp thoáng cảm nhận sự an yên mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Dần dần, qua những cuộc trò chuyện vụt qua như giấc mơ, Rio nhận ra rằng cậu cần phải dừng lại, thấu hiểu bản thân và tìm lại đam mê cuộc sống. Và Sui, người đã giúp anh nhìn nhận lại bản thân mình, chính là điểm sáng trong cuộc đời u ám của Rio.
Những cung bậc cảm xúc phức tạp từ sự tổn thương đến sự chữa lành, từ sự đau khổ đến hy vọng, từ sự kiêu hãnh đến sự thấu hiểu, tất cả đã hòa quyện vào một điểm gặp gỡ của hai con người, mang lại cho họ cơ hội hiểu biết và yêu thương nhau một cách chân thật nhất.