Trên tay Saotome vẫn cầm bút màu đỏ, nhưng ngòi bút không hề chạm vào giấy. Anh nhìn xa xăm vào điểm trống trên trang, nỗi ám ảnh về cảnh nhân vật chính thổ lộ tình cảm đang quấn quýt trong tâm trí. Sasasori quan sát từ phía sau, ánh mắt sáng ngời không mấy kín đáo.
"Anh phải viết tiếp, Saotome. Em biết anh có thể làm được," Sasasori thì thầm, một nụ cười đầy quyến rũ hiện lên trên môi.
Saotome quay đầu nhìn vào đôi mắt ấm áp của Sasasori, nhớ về những ngày tháng học cùng cậu ở trường. Bỗng từ nơi sâu thẳm của trái tim, một cảm xúc lạ lao đến, khiến cho các dòng từ như muốn bắn ra khỏi trí óc anh.
"Để tớ giúp đỡ anh, Saotome," Sasasori đặt tay lên vai anh, âu yếm nhưng đầy quyết liệt. "Cùng nhau chia sẻ, cùng nhau viết nên một câu chuyện đầy cảm xúc."
Ánh mắt của Saotome sáng lên, cảm giác của tình yêu dần tràn ngập lòng anh, mở ra những khả năng mới. Với bàn tay nâng niu từ Sasasori, anh bắt đầu viết, mỗi nét chữ quyết định sự sống còn của tình yêu trong tác phẩm của mình. Đồng hành với nhau, họ vượt qua mọi chướng ngại, để tạo ra một tác phẩm đầy ý nghĩa và tình cảm, hoàn thiện hơn bao giờ hết.