Trong một căn phòng tối tăm, đèn mờ lẻ loi, tiếng không khí đầy cảm xúc như bắt đầu lan tỏa. Anh chàng công ty tài chính lạnh lùng, Park Ji Hoon, đang đứng trước mặt Lee Hyun Woo, người bạn thân thời thơ ấu. Cơ thể cậu run rẩy, trong đôi mắt nhìn Ji Hoon chứa đựng biểu cảm không lời mô tả. "Tôi không thể làm được nữa, Hyun Woo. Chúng ta không thể tiếp tục như thế này," Ji Hoon nói, giọng điệu không để lộ cảm xúc.
Hyun Woo thất vọng, trái tim đau xé như bị đâm vào. Từng hình ảnh hạnh phúc, từng dòng kí ức yêu thương giờ như đổ sụp thành tro bụi. "Ji Hoon, xin hãy... đừng rời bỏ tôi," Hyun Woo van xin, đôi mắt ướt át trong lệ.
Nhưng người kia chỉ nghiêng đầu, vô cảm nhìn Hyun Woo. "Chúng ta đến từ hai thế giới khác biệt, Hyun Woo. Tôi không thể sống trong một mối quan hệ vốn đã bị đánh đổi bằng đau khổ." Câu nói lạnh lùng như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Hyun Woo, khiến cậu nhận ra rằng tình yêu của mình không phải là niềm tự hào của Ji Hoon.
Với nước mắt lăn dài trên gò má, Hyun Woo cảm thấy như mình bị bỏ rơi giữa cõi đời. Liệu liệu anh chàng công ty lẽ ra lạnh lùng kia có thể đến bên cậu trong lúc tuyệt vọng nhất hay không? Đoạn tuyệt vọng hay là một khởi đầu mới cho tình yêu của họ?