Dưới ánh trăng tròn, mặt hồ non lấp lánh như một tấm gương phản chiếu bầu trời đầy sao. Hai hình người bóng lảo đảo trong vũ điệu tự nhiên của thiên nhiên, từ bên kia bờ hồ, một người trẻ đẹp trai nhưng lạnh lùng quét ánh mắt qua hồn đồng bạn từ thuở ấu thơ.
"Anh yêu em," tiếng thì thầm tựa tiếng gió len lỏi vào tai hắn từ đôi môi ẩm ướt của người kia. "Anh biết không?"
Suy tư dài cứ đọng lại trong hồn hắn như một vết thương không thể lành lặn. Cử chỉ hồn nhiên của người ấy lại làm nổi lên những đợt sóng trong lòng anh, nhưng anh biết, tình yêu của mình sẽ không thể thuộc về người kia.
"Em nên quên đi," anh lặng lẽ đáp, ánh mắt như đọa lửa đỏ rực. "Tình yêu giữa chúng ta là không thể."
Bỗng chốc, ánh trăng bỗng tắt, mặt hồ nhấp nhô lên những sóng cao ngất ngưởng. Dưới vẻ đẹp buồn của bức tranh tự nhiên, tâm hồn hai người như bị cuốn vào một cuộc vận mệnh không thể đoán trước. Hai cơ thể gần nhau, hòa mình vào bóng tối đêm, họ không kìm được nữa mà khuôn mặt căng thẳng chợt hóa nụ cười, tay nắm chặt tay, họ bắt đầu một chuyến du lịch tới quê hương tương lai không thể sánh bằng.