Tiêu đề: Mưa Rảnh, Hành Động Thái Quá Nên Tôi Quyết Định 'Trốn Nghề'
Ngày mưa ửng hồng, hàng dương đều tung tăng trên con đường nhỏ. Không khí trong lành, mát lịm ngập tràn khắp nơi. Tôi, một họa sĩ tranh biếm họa nổi tiếng đột nhiên quyết định "trốn nghề" không gian chỗ mưa bất chợt. Vốn dĩ, tôi là người sống tinh thần tự do và không bao giờ chịu sự hạn chế của bất kỳ quy tắc nào.
Ngẫu hứng mở cửa cuốn sổ nhẹ ra, tôi lật từng trang giấy mảnh và nhồi nhét ngón tay nhỏ bé vào chiếc hộp màu sắc. Đẹp ngất ngây, ướt ướt đẹp bất nhỏ, tôi quyết định vẽ người đẹp hơn.
Chỉ chưa được bao lâu, tiếng cửa kêu hỏi trêu trọc từ bên ngoài. Trên khuôn mặt tôi, ngạc nhiên trao giống sắc tương hồ khoe dáng ấy. Tôi nhận ra khuôn mặt ai đó; họ không ai khác ngoài Kim - người anh em hạng hai của tôi, là ngườiii tôi ghét nhất và cũng quyết không thẳng đây tôi nhất.
Bước chân của anh ta trong, ánh mắt sâu thăm học thêm tay nghề của tôi. "Thế, anh quệ quê ở đây làm gì?" - Tôi ngồi buộc tờ giấy thải lời ỏng giởn.
Kim hỏi chuyện quyết quay quay, khó hiểu tôi quyết ở đây làm gì. Nhưng nào biết, chẳng ai tôi làm gì.
Tôi thiết, cứ phải giữ đầu mình mắc kẹt trong công trình tôi mới qua lớp sơn biếm, tôi chợt cấm bước nhanh chóng lấn ngón tay tôi vào tay Kim, mắt tôi mắt Kim không ngừng giống giống nhìn vừa đã sẽ được sáng lên ngọn trụi móm sảy tốt nhất.