Trong cơn ám ảnh về Takeuchi, Moriya không còn kiểm soát được chính bản thân mình. Mỗi đêm, cậu lặng lẽ rình mò trước căn hộ của Takeuchi, ánh đèn nhỏ dần, chỉ còn bóng tối và hơi ấm từ bóng cây gần kia. Moriya ngồi một mình, khẽ thở dài, nhớ về nụ cười ấm áp của Takeuchi, về những lúc họ cùng nhau nói chuyện, cười đùa.
Đôi mắt Moriya lần lữa nhìn căn hộ của Takeuchi, thấy ánh sáng ấm áp phát ra từ phòng bếp nhỏ. Cậu biết, Takeuchi đang nấu bữa tối cho mình, nhưng cảm giác đó chỉ khiến Moriya cảm thấy thêm lẻ loi và tội lỗi. Cậu muốn chạy trốn khỏi cảm xúc này, nhưng không thể. Moriya không thể giữ lấy lòng mình, không thể kiểm soát được sự ham muốn mạnh mẽ đối với Takeuchi.
Trong một đêm trăng sáng, Moriya đột nhiên nhận ra rằng, để giữ cho tình cảm của mình không bị thối nhọ, cậu cần làm điều gì đó. Ánh trăng chiếu sáng lên gương mặt cô đơn của Moriya, khiến cậu nhận ra rằng, để giữ cho tình yêu của mình không bị thuần khiết, cậu cần phải dũng cảm đối diện với chính bản thân mình. Và điều đó, sẽ thay đổi cuộc đời của cả hai mãi mãi.