Trời đêm tĩnh lặng phủ mờ ánh đèn màu cam của quán Martini sang trọng. Trong không gian huyền bí, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, bàn tay bắt gặp nhau qua ánh sáng lung linh. Phút chót, giọng nói lạnh lùng của Thiên Lang vang lên, kéo căng không khí ẩn dụ: "Anh biết rằng chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, Phong ạ. Chúng ta không thể chôn vùi những gì đã xảy ra."
Phong, vốn luôn tự tin và lạnh lùng, gục đầu, mắt ẩn chứa bi thương. "Anh biết mình sai rồi, Thiên Lang. Nhưng tình yêu giữa chúng ta, liệu có thể được tha thứ?"
Thiên Lang cười khẩy, ánh mắt sắc bén. "Tình yêu? Hay chỉ là sự mê muội và bất cẩn của chúng ta? Phong à, anh thật ngây thơ khi nghĩ rằng tình yêu có thể làm mờ đi sự phản bội."
Hai người đối diện nhau, nhưng cách xa biết bao. Giông tố tình cảm và sự hiểu lầm đã khiến họ dần xa cách. Liệu họ có thể vượt qua được ranh giới của lòng tự trọng và sự tha thứ? Câu trả lời có lẽ không đơn giản như họ tưởng.