Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hoàng tử Thẩm Minh Ký nhìn quanh cung điện hoang tàn, nỗi buồn chất chồng trong lòng anh giống như một cơn gió lạnh làm rụt rè cả không gian xung quanh. Anh cảm thấy lạc lõng giữa những bức tường cao vô tận, một vị hoàng tử bị thất lạc giữa biển người và những thực vật quen thuộc.
Trái tim anh nhói đau, nhớ về người anh yêu nhất, vị tướng quân kiêu ngạo Vân Nghiêm Bất. Người đã bỏ rơi anh mà đi, để lại một trái tim vỡ vụn giữa đống tro tàn của tình yêu không đền đáp.
Đột nhiên, tiếng bước chân rơi nhẹ vang lên từ phía sau, Thẩm Minh Ký quay đầu lại và liếc nhìn trong ánh mắt u ám. "Vân Nghiêm Bất?" - anh gọi lên, giọng âm đầy hy vọng và bất an.
Một bóng dáng hiện ra từ bóng tối, không phải là Vân Nghiêm Bất, mà là một người khác, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng một bí mật không thể lời.
"Anh không nên đi theo con đường này," người kia nói, giọng nói êm đềm nhưng ẩn chứa một sự cảnh báo không rõ ràng.
Thẩm Minh Ký nhìn người đó, con người lạ mặt với vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng, anh không thể nhận ra ai đang đứng trước mắt mình. Liệu đây có phải là cơ hội để anh thoát khỏi cảnh vật u tối đang bao trùm cuộc đời anh, hay chỉ là một cái bẫy để đẩy anh vào vực sâu tăm tối không lối thoát?