Trở lại phòng thử đồ, Seongjun lặng lẽ đứng trước gương, ánh đèn lung linh phản chiếu trên áo vest trắng. Bàn tay run lên từng nút cài áo, hơi thở như bị kẹt lại khi anh nhớ về đêm hội chợ năm ngoái. Hình ảnh cậu chàng hoạ sĩ tài năng Seojun với mái tóc bạch kim và ánh mắt trìu mến hiện lên, đầy hứng thú bên bức tranh cuối cùng của mình. Một cảm giác khó tả xiết bao trái tim Seongjun, từng kỷ niệm tươi đẹp nhưng cũng đầy giả dối đổ vỡ trong tim anh.
Tiếng nói khẽ vang từ phía sau, Seojun nhẹ nhàng hỏi, "Anh muốn biết sự thật ư?"
Seongjun đột ngột quay đầu, ánh mắt đỏ bừng. "Cậu... đã thấy tôi từ lúc nào?"
"Chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh, tôi đã biết mọi thứ," Seojun bật mí, cử chỉ éo le.
Vị hoạ sĩ đưa tay đến mái tóc, làm lộ một vết sẹo nhỏ phía thái dương của mình. "Mọi chuyện đã kết thúc, Seongjun. Hãy để tôi giải thoát cho chính mình,” anh nói trong tiếng thở hổn hển. "Chúng ta không thể tìm lại được bản thân mình nếu vẫn sống trong quá khứ."
Không có cánh cửa nào mà Seongjun có thể thoát ra khỏi cuộc trò chuyện đầy âm ỉ đó. Anh thừa biết rằng, giữa tình cảm và trí tuệ, anh sẽ phải chọn thứ gì để từ bỏ.