Trên mái ngói tòa nhà cao chót vót, ánh trăng vẫn lấp ló giữa những đám mây đen kịt, tạo nên cảm giác bí ẩn và huyền bí. Trong căn phòng bên dưới, cơn gió lạnh thổi qua những kẽ hở nhỏ, làm lộ ra những bóng đen lung linh trên bức tường cũ kĩ.
Thanh âm đàn dương cầm cất lên đầy cảm xúc từ góc phòng, như một lời nguyền vẫn mãi văng vẳng trong không gian tĩnh lặng. Hắn, một họa sĩ có vẻ đẹp huyền bí nhưng đầy quá khứ đen tối, đang ngồi trước bức tranh cuối cùng của mình. Bức tranh vẽ một người đàn ông mặt dài mày cong, ánh mắt lạnh lùng như lửa đốt cháy tất cả những gì đi ngang qua.
Mỗi nét cọ vẽ, họa sĩ đều gieo thêm một chút nỗi đau và sự tuyệt vọng. Thế nhưng, khi bức tranh hoàn thành, người đàn ông trên đó bỗng cười, một nụ cười tà ác như muốn nuốt chửng tất cả. Đó không chỉ là một bức tranh. Đó chính là một cánh cửa mở tới thế giới tăm tối mà họa sĩ đã từng khao khát chìm đắm.
Và rồi, một ngọn lửa bất ngờ bùng lên từ bức tranh, phủ lên căn phòng cũng như tâm hồn của họa sĩ. Hắn, người từng coi tranh là nguồn cảm hứng, giờ đây lại trở thành nô lệ của nó từ bên trong. Còn người đàn ông trên bức tranh, liệu đó có phải chỉ là ảo giác, hay sự thật đằng sau bức vẽ ẩn chứa những bí mật khủng khiếp hơn?