Trong ngày Tết Thiếu Nhi đầy sôi động, Sơ Tam và Lục Nhẩt vui vẻ tham gia lễ hội cùng nhau. Họ giàn dặm áo cho nhau, cười đùa trước những gian hàng đầy màu sắc. Tuy nhiên, khi hoàng hôn buông xuống và đám đông dần tan đi, bầu không khí rộn rã trở nên lặng lẽ hơn.
Sơ Tam, vốn lạnh lùng và khép kín, bỗng trở nên trầm tư. Anh nhìn nhấp nhô từng cánh đồng hoa đang hé mở trước mắt mình, cảm xúc trong lòng trào dâng. Nhẩt Lục, người luôn biết cách đọc hiểu Sơ Tam, đến gần và đặt tay lên vai anh. "Sao em chẳng thấy vui vẻ như bao người khác?" - Nhẩt hỏi nhẹ nhàng.
Sơ Tam quay đầu nhìn sâu vào đôi mắt ấm áp của Nhẩt, "Tôi... Tôi sợ chỉ là giấc mơ thoáng qua, khi thức dậy, tất cả sẽ tan biến." Nhẩt ôm chặt Sơ Tam, "Đừng lo lắng, em sẽ ở đây, bên cạnh anh mỗi ngày, mỗi giờ."
Thì ra, sau vẻ ngoài lạnh lùng, Sơ Tam chính là người mang trong mình nỗi sợ mất mát và cô đơn. Nhẩt không phải chỉ là người yêu, mà là nguồn sáng amai cho Sơ Tam, giúp anh vượt qua nỗi lo sợ và tin tưởng vào tình yêu đích thực của họ. Dần dần, Sơ Tam học cách mở lòng, chấp nhận hạnh phúc và tình yêu đích thực đến từ Nhẩt.