Trong ngày cuối cùng trước khi cây Vĩ Cầm Vô Danh phải rời xa anh, Hiro cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Anh cất tiếng nhạc của căn phòng nhỏ lại, những nốt nhạc cuối cùng vẫn vang lên mãi trong tâm hồn anh. "Anh sẽ không làm cho em buồn nữa, Vĩ Cầm a," Hiro gật đầu với bản thân.
Nhưng khi bước chân đến gần chiếc cây Vĩ Cầm, anh nhận ra một điều đáng ngạc nhiên. Giữa những lá cây mọc rậm rạp, một lá thư nhỏ được gói tinh tế. Hiro mở ra và đọc lần lượt những dòng chữ viết tay:
"Em biết rằng mọi điều đều như một cơn ác mộng. Nhưng đừng buồn, Hiro. Tình yêu của chúng ta sẽ không kết thúc chốc lát như lá cây này. Hãy nuôi lên nó bằng trái tim chân thành và hy vọng sẽ trở lại nơi em một ngày không xa."
Hiro không kịp tròn mắt tới chiếc cây, đã rơi nước mắt. Chỉ khi cậu chạm vào cành lá mỏng manh, những bông hoa đầy màu sắc bắt đầu nở rộ, phủ đầy cả căn phòng nhỏ. Trước ánh mắt kinh ngạc của Hiro, một hình bóng tinh khiết vươn lên từ cây Vĩ Cầm, nụ cười nhẹ nhàng quấn quýt trên đôi môi.
"Em đã không quên, Hiro. Chúng ta vĩnh viễn thuộc về nhau," giọng nói dịu dàng như dòng suối reo vang trong căn phòng tĩnh lặng. Hiro ôm chặt hình bóng mơ hồ ấy, từ giây phút ấy, không còn gì có thể chia cắt họ ra khỏi nhau.