Trong màn đêm u tối, ánh đèn lờ lững soi sáng góc phòng nhỏ, én bay điếc tai và hương nến thấm qua từng ngóc ngách. Lục Tiểu Tuyết, một pháo hôi ác độc với khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy tâm hồn đen tối, ngồi co ro trước chín viên ngọc lục bảo toàn nằm yên trong lòng bàn tay.
"Tiểu Tuyết, ngươi hãy mở Tu La Tràng." Tiếng lệnh mạnh mẽ vang lên từ bóng tối, là giọng của Lục Diệp, kẻ thù truyền kiếp của cậu. Được biết rằng, chỉ có Tu La Tràng mới giúp cậu có thể thống trị thiên hạ, nhưng mở nó đồng nghĩa với việc mất đi tất cả những gì cậu yêu quý.
Lục Tiểu Tuyết nén đau lòng, đồng thời cũng bừng tỉnh niềm hận thù bấy lâu nay. Khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười tà mị, "Mở?" Lục Tiểu Tuyết đáp, "Vì sao không?" Ngọc lục bảo lục lạc giữa lòng bàn tay cậu như một viên đạn nổ sẵn.
Tận mắt chứng kiến cậu băng qua ngưỡng cửa của Tu La Tràng, Lục Diệp không nhịn được ánh mắt sợ hãi khuất sau tấm màn đen. Cơn bão tâm hồn của Lục Tiểu Tuyết sắp bắt đầu lăn lộn dữ dội giữa trời và đất, và ai sẽ là nạn nhân tiếp theo?