Trên con đường vắng vẻ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu rọi vào hình bóng hai người đàn ông đối diện nhau. Một là Vương gia Phong Tư, người luôn hiển nhiên với vẻ ngoài lạnh lùng và đạm bạc. Người kia là Tần Trạch, một kẻ thợ săn tài ba nhưng lại mang trong mình nỗi ám ảnh về quá khứ đau buồn.
Hai tâm hồn đối lập nhưng chẳng thể tìm thấy nơi nào khác thấu hiểu hơn ngoài trái tim của đối phương. Tần Trạch, với ánh mắt bi thương, nhẹ nhàng đưa tay về phía Vương gia, chạm lên vết sẹo đã lấm lem máu của anh. "Anh đã hứa... sẽ đồng tâm hiệp lực, chẳng rời bỏ đâu," Tần Trạch thì thầm.
Phong Tư nhìn vào đôi mắt mê hoặc kia, cảm giác ấm áp từng chỗ trong lòng anh lan tỏa. Những ký ức xưa cũ, những vết thương chưa lành lặn trong tâm hồn anh bắt đầu dần tan biến. "Tôi sẽ không để mất em lần nữa," Phong Tư thốt lên, giọng điệu trầm lắng như hứa hẹn.
Và từ đêm ấy, hồn phách của Vương gia và thợ săn hướng về một hướng mới, nơi mà tình yêu dường như là điều duy nhất có thể giữ họ lại với thế giới này. Mặc cho sóng gió, gian khổ, và sự phản đối từ đế quốc, Tần Trạch và Phong Tư quyết sẽ cùng nhau chiến đấu, để rồi cả hai biết rằng, sau khi ta chết, tình yêu không bao giờ tan biến.