Trên bầu trời xanh ngắt của Grand Line, Sabo và Luffy đứng trước nhau, ánh nắng chiếu rọi qua hàng cây cao tạo nên hình ảnh lung linh như một bức tranh tuyệt đẹp. "Sabo, tớ muốn biết, trong suốt những năm tháng xa cách, cậu đã sống như thế nào?" Luffy hỏi, ánh mắt cậu đầy tò mò. Sabo gật đầu, gật gật khẽ. "Tớ sống một cuộc sống bình yên, nhưng mỗi đêm, tớ vẫn nghĩ về cậu, Luffy." Tiếng nói của Sabo như làn sóng nhẹ nhàng, truyền đạt tình cảm sâu lắng. Đột nhiên, một cơn gió ấm áp thổi qua, làm rối bờ tóc đen của Luffy. Anh chàng cười tươi, gục đầu xuống ôm Sabo, "Cậu sẽ không phải cô đơn nữa đâu, Sabo. Từ nay về sau, chúng ta sẽ luôn cùng nhau, như một viên đá sáng trong biển cả bao la." Sabo ôm Luffy chặt, những nỗi lo, nỗi buồn của quãng thời gian xa cách như hòa quyện vào hơi thở ấm áp của hai người. Bằng một cái ôm, họ đã khép lại quá khứ, dấn thân vào tương lai đầy hứa hẹn, hạnh phúc.