Trên con đường phố đèn lấp lánh, ánh đèn vàng ấm dần nhường chỗ cho bóng đêm bao phủ. Trong căn phòng nhỏ ẩn mình ở tầng trệt, hai chàng trai đang đối diện nhau, không gian chỉ còn đỏ rực trong sự hồi hộp.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Kazuki như hỏi han, nhưng Ryo, đập búa cả tuần để chế biến nước vị soda chanh tinh khiết trong ước mong lấy lòng anh bạn cùng lớp, chưa dám nói lên câu yêu. Nụ cười trong veo đã vụt lên, nhưng Kazuki khiến Ryo xao xuyến hơn khi nó nhanh chóng biến mất.
"Anh...". Ryo gọi nhẹ tên Kazuki, giọng như so le nhẹ nhàng như vị soda chanh mà anh đang giữ trong tay, "Anh ước gì?". Lời niềm tin nhẹ nhàng như lên tiếng nhưng tâm tư bấy lâu nay chưa từng nói thành lời.
Kazuki không trả lời ngay, nhưng ánh mắt mờ ảo hóa quang đã đủ hiểu đòi hỏi. Anh nhất quyết nhận ra cảm xúc đan xen này, khi nụ hôn vị soda chanh là thứ duy nhất còn êm đềm giữa họ. Làn môi mềm mại va chạm, đẩy và kéo kéo lẫn nhau giữa dòng suối fang trong veo, rơi xuống mặt lạnh giá hoặc dâng lên không gian lãng đãng.
Nhưng khoảnh khắc ấy thoáng chốc tan biến, thay vào đó là chiếc thẻ cưới rơi từ tay của Kazuki, cuốn tưởng niệm qua năm tháng. Cảm giác tinh thần trở nên lấn lưối, nhưng mọi sợi dây bên trong họ sẵn sàng vươn tới nhau, lắng nghe coi chừng dòng xoáy đời mà họ sẽ thể hiện từ đâu.