Trong một buổi tối đầy gió lạnh, cây đèn đường chiếu sáng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt lên khu vực ký túc xá. Thanh Ân, một chàng trai trẻ với vẻ ngoài điển trai và đôi mắt sâu thẳm, đang từ từ nắm lấy cánh cửa phòng 208. Bước chân mái chuồng sóc từng bước dần trở nên lẻ loi trong cơn đau khổ không lý do nào hắn có thể diễn tả.
Hồi ức đau buốt từng cắt nghẻo từ tâm can ôn tồ. Dòng lệ biếng nhác níu chầm chậm dọc theo gò tai, lòng hắn chỉ biết đau đớn vì sao!
Bên trong, cảnh tượng không khác gì một trận chiến. Hắn chứng kiến người yêu cũ cùng người bạn thân hồn nhiên ở chung trong căn phòng mà hắn đã dành trọn cho hai người kia. Sự hối tiếc, thất vọng từng đợt trào dâng lên, nhưng càng đau đớn là sự phản bội vĩ đại từ hai người hắn tin tưởng nhất.
Hắn cuốn gói đồ lại, từ bỏ tất cả, bước ra khỏi căn phòng không còn là chốn trú ẩn thân quen nữa. Lòng thanh thản nhìn những đám mây trắng dần bay xa, Thanh Ân nhận ra rằng, trên thế giới này, không phải mọi tình yêu đều mang đến hạnh phúc, mà nhiều khi chỉ đem đến khổ đau và sự đau thương mãi mãi không lời giải.