Trên con đường quen thuộc nơi ánh đèn chiếu sáng yếu ớt, hai người đàn ông bước đi bên cạnh nhau. Anh chàng tóc đen kia vẫn giữ đôi mắt sắc bén, nhưng ánh nhìn đã không còn lạnh lùng như trước. Còn chàng trai kia, với đôi mắt màu hạt dẻ, nỗi buồn và cô đơn không thể che giấu trong ánh nhìn ấy.
Cả hai gặp nhau vào một ngày mưa gió. Tiếng mưa rơi như âm nhạc êm đềm, hòa quyện với tiếng xào xạc từ những bước chân lạnh lẽo. Từng giọt mưa lan tỏa qua tấm ảnh phản chiếu của họ, như những chấm bi trí óc pha lẫn trong nhau.
Chàng tóc đen nhìn chàng trai kia, cúi đầu hỏi: “Tại sao em không trở về nhà?”
Chàng trai kia khẽ gật đầu, mắt ướt đẫm nước mưa. “Họ sẽ không chấp nhận tôi.”
"Nhưng... tôi ở đây," anh chàng tóc đen trả lời, ánh mắt ấm áp.
Và từ những cánh cửa kín đáo của trái tim, tình yêu bắt đầu nảy nở. Họ nắm tay nhau, bước đi qua những khó khăn, hướng về bầu trời tươi sáng của ngày mai. Người ta thường nói tình yêu không phân biệt giới tính, chỉ cần trái tim cảm thấy ấm áp. Và hai người, trong giọt mưa chiều ấy, tìm thấy nhau giữa cơn bão cuộc đời, đầy nước mắt và hy vọng.