Nước mắt đã ngưng trào từ đôi mắt đau buốt của Thiên khi anh nhìn thấy Se-yeong đứng đối diện, vẻ mặt trưởng thành nhưng vẫn giữ nguyên nét đằm thắm xưa. Cậu chủ mà anh từng yêu thương, từng che chở, giờ đây đứng trước mặt anh như một kẻ thù với vẻ đạm bạc không rõ ràng.
"Anh ơi, từ giờ em sẽ đảm nhận việc chăm sóc anh," Se-yeong nói, giọng điệu lạnh lùng không còn mảnh nỗi mềm mại nào.
Thiên hoảng sợ, không hiểu lý do tại sao cậu chủ lại thay đổi đến thế. Nhưng khi cậu chủ đưa tay vén mặt kín đáo của mình, một vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay anh lộ ra, bức màn bí mật cuối cùng cũng được hở lên.
"Đóa hoa đỏ ấy, từng bước đau thương mà anh phải chịu đựng," Se-yeong lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng như đá.
Thiên giật mình, ôm lấy cậu chủ mấy ngày nay vẫn chưa làm dịu đi nỗi đau. Anh không thể tin vào những gì mình vẫn lẩn tránh suốt bao nhiêu năm qua. Tất cả đã được đào sâu, từ ngực trái rồi cả vào tận tâm hồn, một bí mật đã chôn giấu quá lâu, một tình yêu đã mãi không phai nhạt...