Trong một buổi chiều mưa âm u, tôi bước chân vào quán cà phê yêu thích của mình cùng ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa khắp góc phòng. Đã lâu rồi tôi không gặp anh, chàng tiểu thuyết gia nổi tiếng với hình tượng lạnh lùng nhưng tâm hồn mênh mang. Anh ngồi đó, ánh mắt mê hoặc chăm chú vào cuốn sách cuối cùng mà tôi từng đọc.
Tôi không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây, trong bầu không khí mùa thu dịu dàng này. Điều không ngờ đó chính là... anh đã biết tôi là ai. Một cảm giác nao lòng không thể tả đã len lỏi vào tâm hồn tôi, tưởng chừng như tất cả sẽ đổi thay từ giây phút này.
"Anh có thể giải thích cho em hiểu tại sao không?" - Tiếng tôi vang lên, đầy xúc động nhưng cố chấp giữ lại sự lạnh lùng.
Anh lắc đầu, mỉm cười nhưng trong đôi mắt đằng sau đó vẫn còn che chở một góc tối không thể nào đoán được. "Em chưa hiểu hết. Hãy đợi cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, em sẽ rõ."
Những lời nói khó hiểu kia đánh thẳng vào tâm can, khơi dậy những câu hỏi không lời. Liệu những kí ức quá khứ sâu kín đang dần hé lộ, hay đó chỉ là trò đùa của số phận? Mèo con đừng liếm tôi, câu chuyện về tình yêu và sự thật cuối cùng đã bắt đầu khép kín bên trong quán cà phê ấy.