Khi ánh đèn lồng lộng phủ kín cả căn phòng tối tăm, Kaede nắm chặt tay Ryo, đôi môi run lên từng nhịp. "Vậy là giờ chúng ta đều là kẻ giết người rồi nhỉ!" Ryo thì thầm, ánh mắt bí ẩn nhưng hất hủi vẻ lo lắng của Kaede. Đứng giữa biển lửa, họ biết rằng chỉ có nhau mới là điểm tựa cuối cùng.
Những kí ức buồn về quá khứ u ám từ từ trỗi dậy, hé lộ bí mật không ai ngờ tới. Họ yêu nhau mãnh liệt, nhưng tình yêu ấy lại chất chồng lên những tội lỗi không thể quên. Phải chạy trốn, chạy mãi trước án truy nã, họ không ngừng đối diện với những khó khăn, đau khổ mà chính bản thân mình tạo ra.
Ryo, với vẻ ngoài lạnh lùng và lời nói cay độc, từng bước tiến gần Kaede. Anh nhìn sâu vào đôi mắt lặng lẽ của Kaede và thốt lên: "Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta tìm lại bản thân, hay là chìm sâu vào vực thẳm mà mãi không lối thoát."
Tình yêu và tội lỗi, cứ mãi rối ren, không thể phân biệt rõ ràng. Liệu bản lĩnh và sự hy sinh của họ đủ lớn để vượt qua mọi thử thách, hay chỉ là những nốt thăng trầm trên bản nhạc bi tráng của cuộc đời?