Một ánh sáng vừa hé mắt, chiếu rọi mờ nhòe qua những cửa sổ kính xám xịt, làm nổi bật đường nét cổ kính của ngôi biệt thự bỏ hoang. Trần nhà rêu phong, tường vôi đã phai màu theo năm tháng, tạo nên bầu không khí u ám và huyền bí.
Trong căn phòng tối tăm, không khí ngột ngạt bao trùm cả hai người đàn ông đang tương đối mắt nhau. Một kẻ áo vest đen, đẹp trai nhưng lạnh lùng và khí phách, đứng thẳng tư thế như chiến binh sẵn sàng ra trận. Còn kẻ kia, áo sơ mi trắng kẻ sọc xanh dưới ánh đèn lối tối tăm, ánh mắt xanh sắc như nước biển sâu, bừng bừng chứa đựng biết bao lo sợ và hoài nghi.
"Em đang ở đâu, Giang?" Người đàn ông áo vest đặt một câu hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa một vẻ ám ảnh không thể đoán trước.
Giang, hơi run lên, miệng khẽ mở ra, "Anh... anh muốn gì?"
"Haha, anh chỉ muốn thói quen mới của em thôi. Không lẽ em không muốn thỏa mãn nguyện vọng của anh sao?" Người áo vest cười khẽ, nhưng ánh mắt lại là một cơn ác mộng đang trở thành hiện thực dã man.
Giang chợt nhận ra mình bị nuốt vào vòng xoáy đen tối mà không thể thoát ra được. Anh vô cùng sợ hãi, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng mình... đang dần chìm vào sự cám dỗ đầy nguy hiểm từ người kia.