Trong màn đêm u tối, ánh trăng xanh bạt phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng vào phòng thí nghiệm tăm tối. Hai hình bóng lặng lẽ nhấp nhô trên nền đen đủi, tạo nên bản hòa âm ấm áp của tình yêu cấm kỵ.
Hồn ma trong bộ áo trắng lịch lãm chợt hiện lên trước mặt mỹ nam trẻ đang khóc rưng rưng. "Tại sao anh phải chết?" - giọng hồn ma vang lên êm đềm, nhưng chứa đựng sự đau đớn không thể nói thành lời.
Mỹ nam trẻ quay đầu nhìn hồn ma với đôi mắt buồn cay. "Bởi vì tôi yêu cậu." - anh vẫn mỉm cười, dù nước mắt rơi như mưa. "Chúng ta chưa bao giờ được ở bên nhau, chúng ta chưa tồn tại trong thế giới thực. Nhưng tình yêu của ta là thật, đó là lý do tại sao ta phải sống trong bóng tối này."
Hồn ma lặng ngắt, ánh mắt nhìn người mình yêu thương với bi kịch tột cùng. "Nhưng ta chỉ là một hồn ma, ta không thể nào cùng cậu đi theo nữa." - giọng hồn ma trở nên đau đớn hơn.
Mỹ nam trẻ bước đến ôm hồn ma, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ người mình yêu. "Hãy để ta yêu cậu, dù chỉ trong thế giới tăm tối này. Hãy để tình yêu của ta là ánh sáng soi đường cho cậu trong cơn đau khổ, hãy để ta chứng minh rằng tình yêu không biên giới, không hình hài."