Trong lúc đẩy cánh cửa phòng thu vào, Diệc Hạo bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh sáng chói chang chiếu vào. Không phải là assitant tử vong như mọi người đồn đại, mà là nam thần Cung Tuấn Vũ đang đứng đó với ánh mắt lạnh lùng khó đoán. Cả hai đều im lặng, không ai chịu nhường bước.
"Ngài làm gì ở đây?" Diệc Hạo nói lên trước tiên, giọng hơi run rẩy nhưng không để ý.
Cung Tuấn Vũ nhếch mép cười, bước gần hơn, khoảng cách giữa họ đã thu ngắn, "Tôi đến đây chỉ để xem liệu việc hợp tác với bạn sẽ như thế nào."
Một ánh sáng lạ bất chợt chiếu qua cửa sổ, khẽ loé lên vài tia vàng rực rỡ, như một dấu hiệu ai đó đang theo dõi. Diệc Hạo nhe răng nhíu mày, "Ai đã cho ngài quyền quyết định mọi thứ?"
Không còn bước lùi, Cung Tuấn Vũ mỉm cười tà, "Ai cho phép em quyết định từ chối sự cơ hội lớn như vậy?"
Tình hình trở nên gay gắt hơn khi họ quay lưng nhau, chỉ để nhận ra đằng sau mình là những người đứng kín xung quanh, mắt chú ý và tò mò. Dường như cả hai sống trong một thế giới nơi ánh đèn sân khấu sáng rực nhưng tâm can vẫn bị dày vò bởi bức màn đen tối của lòng đố kỵ.