Trên bàn trà đầy sách vở, Wooju và Han Gyeol đối diện nhau, ánh mắt nghênh ngang tràn ngập sự hứng thú. Không gian nhanh chóng trở nên gian truân khi Han Gyeol đặt ra câu hỏi đầy chấn động:
"Vậy... tiền bối muốn làm chuyện đó với tôi không?"
Wooju không thể tin vào điều mình đang nghe. Lời nói giả tạo trước đây giờ đây trở thành yếu tố định mệnh chống lại cậu. Bùng nổ cảm xúc trong lòng, anh nhìn sâu vào đôi mắt ướt át của Han Gyeol, thắt chặt cánh tay trước ngực mình, nhẹ nhàng thốt lên:
"Tôi... tôi không phải là 'Vua trụy lạc'. Tôi chỉ là... chỉ là sợ bị gọi là 'dễ thương' mà thôi..."
Han Gyeol cười khẩy, từng gợi ý vài biểu cảm híp mắt trêu chọc, khiến Wooju cảm thấy trái tim mình rối bời. Nhưng đột ngột, ánh mắt của Han Gyeol trở nên nghiêm túc hơn:
"Vậy là chỉ cần bị gọi là 'dễ thương' là tiền bối lại sợ à?"
Wooju ngạc nhiên trước sự đồng cảm trái ngược hoàn toàn với dự định ban đầu. Hai con người, vốn dường như đối đầu nhau, hiện giờ lại chợt hòa chung trong một khoảnh khắc đầy ý nghĩa. Mặt trời ló rạng qua cửa sổ, tạo nên ánh sáng lung linh tỏa sáng khắp căn phòng, nhấn mạnh sự chân thành và tình cảm trong lòng họ.
Mọi thứ dường như thay đổi, từ sự hiểu lầm ban đầu, đến sự ngạc nhiên và cuối cùng là sự nhận ra tình cảm chân thành và đẹp đẽ giữa hai con người đối lập. Đó chính là điều khiến câu chuyện trở nên đáng yêu và hấp dẫn hơn bao giờ hết.