Trong bóng tối yên bình của căn phòng nhỏ, Mitsu lặng lẽ ngồi đối diện Nana - người anh từng yêu say đắm, nhưng cũng là người khiến anh chịu đau khổ nhiều nhất. Không gian bị nén lại bởi sự im lặng nặng trĩu, chỉ tiếng đập của trái tim vang vọng. Mitsu nhìn thấy trong ánh mắt của Nana là ám ảnh và sự khó chịu, điều gì đó hằn sâu trong tâm hồn cậu chàng.
Kí ức về quá khứ ùa về như là một cơn ác mộng, kéo theo những cảm xúc phức tạp và đau đớn. Mitsu không thể tin rằng sau bao năm, họ lại đối diện nhau trong cảnh này. "Nana...," anh gọi tên cậu nhưng tiếng nói không thể nào thoát ra khỏi cổ họng cảm thấy như bị nghẹt.
Nana lặng lẽ quay đi, dường như không muốn đối diện với thực tại đau buồn. Nhưng rồi, đột nhiên, một thoáng ánh sáng xanh lam rực lên trong mắt cậu, nhấp nhô như một ngọn lửa mị lửa đang bùng cháy. "Mitsu, tớ... tớ muốn nói..."
Hơi thở trở nên gấp gáp, Mitsu cảm thấy hơi run rẩy. "Nana, xin em hãy nói ra đi, chúng ta cần phải nói ra tất cả," anh van xin, cố gắng làm dịu đi khoảng cách đang ngày càng tăng lên giữa họ. Điều gì đang đợi họ phía trước, liệu họ có thể vượt qua những gì đã xảy ra trong quá khứ hay không?