Trưa hôm ấy, ánh nắng mặt trời lan tỏa qua khe cửa sổ nhỏ, vẽ lên tường những đường nắng vàng ấm áp. Trong căn phòng tối tăm, hai người trẻ đứng đối diện nhau, ánh mắt lẻ loi phản chiếu sự căng thẳng và khát khao.
"Anh không nên đến đây," giọng nam nhẹ nhàng vang lên, nhưng chứa đựng một cái gì đó khó diễn tả. "Chúng ta không thể."
"Nhưng tôi không thể không đến, không thể không nghĩ đến em," người kia thốt lên, ánh mắt đầy bi thương nhìn vào người đứng trước mặt. "Chúng ta đã đến cuối con đường này rồi, Kou."
Hai bóng hình gần nhau, nhưng không chạm vào nhau. Một hơi thở ngắn ngủi, một cái nhìn đầy ân hận, rồi một vòng tay nâng lên, dựa nhẹ vào vai kia. Đó không phải là sự ấp áp, mà là sự tự nhủ mạnh mẽ.
"Em không muốn tổn thương anh," Kou thì thầm, bước lùi ra để tạo khoảng cách giữa họ. "Nhưng chúng ta phải dừng lại ở đây."
Bên ngoài cửa sổ, lá cây đào kia rụng bay theo làn gió nhẹ. Trong căn phòng tĩnh lặng, hai trái tim đánh rơi nhịp, nhưng không dám chạm vào nhau. Chỉ còn một bước nữa, nhưng họ biết, đó là khoảng cách không thể vượt qua.