Trong đêm tĩnh lặng, Eisei bước ra khỏi cửa nhà, cảm thấy trống rỗng và cô đơn hơn bao giờ hết. Gió lạnh thổi qua làm áo khoác của anh reo lên, như muốn nhắc nhở anh về nỗi đau và tổn thương mà anh từng trải qua. Hình ảnh Tsukio đang trao nụ hôn cho người phụ nữ lớn tuổi trước mặt anh cứ quăng quật trong tâm trí, như một vết thương sâu không thể lành. Cảm giác phản bội xen lẫn với cảm xúc tuyệt vọng lấn át, Eisei cảm thấy mình như một con người bị bỏ rơi giữa bão tố đời thường.
Anh cất tiếng gọi Tsukio, và khi anh quay qua, ánh đèn đường dần khép lại, chỉ còn lại bóng tối và âm thanh của đôi trái tim tan vỡ. "Tsukio, tại sao...?" Eisei không thể hoàn thành câu hỏi, nhưng sự đau đớn đã đi sâu vào linh hồn anh. Tsukio dừng lại, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng trước vẻ mặt chết chóc của Eisei. "Tất cả đều đã kết thúc từ lâu, Eisei. Anh xin lỗi..." Tiếng nước mắt rơi trên gương mặt cụt cẴng, như muốn xóa nhòa đi sự đau khổ không đáng có mà anh đang phải chịu đựng.
Đoạn kết ngoài xa xôi vẫn còn đó, nhưng trong bóng tối ấy, Eisei và Tsukio đã cùng nhau tìm lại nhau, trong dòng suối nhỏ của những kí ức đẹp nhất, giữa đồng phục trường cũ và lúc 2h sáng bị che phủ bởi bóng đêm vô hình. Hai linh hồn đã được giải thoát, để rồi tìm lại hạnh phúc của mình qua những vết thương đã lành.