Một buổi chiều ửng hồng, Sumire rủ Toujou đến công viên sau trường để nói chuyện. Ánh nắng ấm áp phủ lên bề mặt trắng bệch của cậu học trò lạnh lùng. "Tôi muốn hiểu về anh hơn," Sumire nói, ánh mắt cậu ngập tràn sự chân thành.
Toujou gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm qua mái tóc rối bù. "Tôi không xứng đáng với sự quan tâm của em đâu," anh thốt lên, giọng khẽ khàng.
"Đừng nói vậy," Sumire cố mở lòng anh hơn nữa. Nhưng bỗng, màn đêm vội vã buông xuống, che khuất ánh mặt trời cuối ngày.
Bất chợt, tiếng động lạ vọng lên từ bụi cây gần đó. Hai học sinh bất giác nhìn nhau, nỗi lo sợ tràn ngập tâm hồn. Rồi một bóng người lạ mặt xuất hiện từ bóng tối, dao sắc bén trong tay.
Toujou đẩy Sumire lùi, ánh mắt quyết liệt. "Hãy tránh ra!" Anh lao về phía kẻ tấn công, màn đêm vẫn mịt mờ che khuất hành động của anh.
Tiếng rít kinh hoàng vang lên, máu phun tung tóe. Sumire không kịp reo lên thì đã thấy Toujou đổ gục xuống, máu phủ kín người.
Từ đâu đó, ánh sáng mờ ảo len lỏi qua màn đêm, khắc sâu hình ảnh đôi nam nhân trẻ dần trở nên rõ nét, nhưng vẫn bao phủ bởi vệt tối tăm của quá khứ.
"Anh sẽ không để cho em mắc phải rủi ro nào cả," Toujou thì thầm, trong cơn mê hồn phách."Nhưng em đã đợi anh quá lâu."