Trong bức tranh tĩnh lặng của đêm tối, hai tâm hồn hướng về nhau như hai hòn đá trên bãi biển sóng gió. Dường như cả thế giới bên ngoài chỉ tồn tại để khắc họa đau thương và những vết cắt sâu vào lòng.
Hạnh phúc đối với họ, tồn tại trong khoảnh khắc chạm đến nhau, rồi tan thành bọt sóng. Ánh sáng lẻ loi chiếu sáng góc khuất phòng tăm tối, một bóng hình cao lớn nuốt lấy bóng đổ bên cạnh, gió lay động mái tóc nâu xoã mượt. Tiếng thở dồn dập như âm nhạc nền ẩn chứa những tâm tư não nề, đong đầy những muộn phiền không dám thổ lộ.
Suy cho cùng, họ vẫn chỉ là hai con người bị ràng buộc bởi mọi hạn chế của xã hội, của tâm trí và của trái tim. Mỗi cái ôm nhẹ nhàng như lời thề non hẹn mang đến cảm giác ấm áp mà họ từ lâu vẫn trắng trợn. Nhưng ánh sáng cũng như bóng tối, không thể sống sót mà không nhường chỗ cho nhau. Một tiếng nước rơi ập đến như một trận mưa rào đêm, thôi thúc họ phải đối mặt với sự thật không thể giấu diếm nữa.
Đời người lắm mênh mông, có khi buồn vui xen lẫn, có khi tương phùng cách mạng, đổi thay không ngừng. Có như một lạc đại trích đến kỉ niệm đã qua, có như một tình yêu mãnh liệt khát khao được thổ lộ. Trong đêm cầu nguyện, thì ra, họ dám mơ ước tìm thấy bầu trời trong tim nhau.