Trên con đường hoang vắng, ánh đèn đường le lói tung tóe như một hồi lửa đỏ rực. Trong bóng tối ẩn mình, hai hình bóng con người tưởng chừng như đang đối diện nhau, nhưng không phải là đối mặt trong tình yêu, mà là đối mặt trong một cuộc chiến đấu khốc liệt giữa hai linh hồn định mệnh.
Parker - một tay súng máu lạnh do thù hận và tình yêu cháy bỏng, bước nhanh về phía Matthew, đôi mắt sáng loáng tỏa sáng như lửa đốt cháy trái tim cậu thêm một lần nữa. "Anh không thể rời xa em được nữa, Matthew. Vì em là con mồi thân yêu nhất đời anh," Parker thốt lên, cảm xúc trong lòng rối ren.
Matthew, với vẻ đẹp mong manh và tâm hồn không kém phần đau thương, chỉ biết im lặng đứng đó, với ánh mắt trống rỗng nhìn Parker. "Anh không hiểu, Parker. Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa. Tình cảm của chúng ta chỉ mang lại đau khổ và hỗn loạn," Matthew mở miệng, nhưng từng từ ngắt quãng, tiếng nói không thật sự muốn từ chối.
Nhưng Parker không ngừng tiến gần, hôn lên đôi môi trắng mềm của Matthew, mỗi nụ hôn như là một vết cắt sâu thẳm đến tận tâm hồn. Trận chiến của họ không chỉ là giữa sự yêu và hận, mà còn là giữa tự do và oán trách. Và khi cả hai đều biết rằng, chỉ có một người sẽ ra đi giữa cơn lửa tình này.