Trong bức tâm thư bỏ lại, Ahn Geonwoo chỉ ghi lại ba từ đơn giản nhưng cay đắng: "Tôi rời đi". Ánh mắt lạnh lùng như sắt thép của anh chằm chằm vào đám đông đổ ra khỏi mái trường quen thuộc, bước chân trong bóng tối đã lấp lánh không ngừng. Ha Doyoon, người mà anh phải bảo vệ, giờ đây chỉ còn lại trong kí ức huỷ hoại mà thôi.
Những bước chạy trốn của Geonwoo bắt đầu bằng một cuộc hôn đầy bội phục, nhưng chợt dần biến thành sự khao khát tuyệt vọng không đáng có. Trái tim anh tan nát giữa biển người, giữa những bóng đèn lấp lánh và tiếng nhạc nhẹ nhàng. Liệu có phải anh đang bỏ chạy trốn khỏi chính bản thân mình, hay là từ Magnum, từ Doyoon, từ tất cả những điều mà anh từng tin cậy và gắn bó?
Vào đêm đó, mưa âm u rơi lặng lẽ, mái đầu buồn bã của Geonwoo nghiêng về phía cầu thang dẫn lên căn nha nghỉ. Ánh đèn vàng len lỏi qua rèm cửa, làm nổi bật hình bóng cùng cảm xúc hỗn loạn trên gương mặt anh. Liệu cái chết của một phần bản thân, hay sự phục kích của một sự thay đổi vĩ đại sẽ chờ đợi anh ở phía trước?