Trên mái hiên dày mùi hương cỏ cây, ánh nắng chiều ấm nồng nhẹ nhàng vuốt ve khắp nơi, tạo nên bức tranh thanh bình. Nhưng bên trong căn phòng rộng lớn, không gian đầy tiếng cười uốn éo và những cái om, cảm xúc bế tắc đang ập đến quá nhanh, quá mạnh mẽ.
Two, một cậu sinh viên năm hai với nụ cười pha lẫn mảnh mai và sự hắc hương còn tiếp tục không đáp ứng được với hồi ức lấp lánh mà hai trái tim đồng nhất của anh và Vương Chấn Đông đã từng chia sẻ. Hai cậu trai từng trải qua những giây phút ngọt ngào và mãnh liệt, nhưng những khúc mắc và bí mật đã nhen nhóm ngọn lửa dữ dội, sự tự trọng cảm động và nỗi buồn tận cùng chết chóc.
Giọt nước mắt ướt nhòa trong ánh mắt đen gió của Two, ánh mắt mà hiện giờ bừa bãi và tuyệt vọng, nhưng vẫn chứa đựng một chút hy vọng mong manh. "Chấn Đông, hãy giải thích cho tôi đi, em không muốn mất anh!" Two lên tiếng với giọng khàn khàn đầy đau buồn, làn da nhạy cảm trở lên trần trụi, hồn nhiên của cậu trai vỡ vụn giữa những manh áo tinh thần.
Chấn Đông, đôi mắt bí ẩn và đầy khí chất, nghiêm túc hơn bước vào ánh sáng, bản chất không thể hiểu rõ xa lạ với cảm xúc quá khứ và hiện tại. "Two, tất cả sẽ được giải quyết, hãy tin anh một lần nữa..." Ánh mắt hai cậu thanh lịch trong phút giây đối mặt, tiếng nhịp tim rối loạn và tình yêu, hay sự tan vỡ đinh ninh cuối cùng của một câu chuyện không thể giữ chặt lấy.