Trong bóng tối vô tận của căn phòng, ánh sáng trăng lạnh lẽo soi rọi vào cơ thể thoáng qua của Theo. Hơi thở của Vikhrov dần trở nên đều đặn hơn, cũng như những cử động của hắn trên người Theo. Cậu cảm nhận từng chạm nhẹ nhàng, từng cử động quen thuộc của ma cà rồng đối với cơ thể cậu.
"Cậu có tin tưởng vào tôi không?" Vikhrov hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng cũng đầy vẻ quan tâm.
Theo nhấm nháp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ma cà rồng đứng trước mặt. "Tôi không thể tin tưởng ai, cũng như không thể tha thứ cho bản thân mình," cậu đáp, giọng điệu đầy tự trọng.
Vikhrov nhẹ nhàng cười, đôi mắt đỏ rực nhấp nhô lên. "Thế cậu muốn được giải thoát hay không, Theo?". Một câu hỏi đầy áp lực, nhưng cũng đầy quyết tâm.
Nhìn thấy sự kiên định trên gương mặt Vikhrov, Theo cảm thấy lòng tin bắt đầu hiện lên từ đáy lòng. "Tôi... tôi sẽ tin tưởng cậu," cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Vikhrov gật đầu, ánh mắt đỏ lừ lừ chuyển sang ánh sáng lam. "Hãy để tôi giải thoát cho cậu," hắn nói, nhấn chặt bàn tay lên lưng Theo.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai cùng nhẹ nhàng tiếp xúc. Theo cảm nhận một cảm giác mới lạ tràn ngập cơ thể, đầy mạnh mẽ và đầy hy vọng. Dần dần, dấu ấn dâm dục trên cơ thể Theo dần tan biến, nhường chỗ cho sự thoái trào và sự tươi mới.
Trải qua khúc mắc và khó khăn, Theo dần tin tưởng và hiểu rõ hơn về Vikhrov. Cuối cùng, họ đã có thể chấp nhận sự khác biệt và tìm thấy niềm vui trong sự hiểu biết và tình cảm dành cho nhau.