Trên con đường đầy lá rụng, ánh nắng chiều ấm áp vỗ về hai hình bóng thanh xuân. Họ là hai người bạn thân từ nhỏ, nhưng sâu trong tâm hồn, cây cầu nối giữa họ lại là một tình yêu lãng mạn chưa từng được thổ lộ. Trong ngày hôm ấy, khi cả hai ngồi cùng nhau dưới tán cây xưa cũ, bầu không khí trầm lặng được sưởi ấm bởi ánh nắng ấm áp, thì Quân đã quyết định nói ra điều lòng mình từ lâu đã giam giữ.
"Anh yêu em," Quân thổ lộ, ánh mắt sâu thẳm tỏa sáng những cảm xúc mênh mang đã lâu.
Tưởng chừng như sẽ có một kết thúc viên mãn cho câu chuyện tình yêu đơn phương ấy, nhưng đột nhiên, Thế Minh người con trai mạnh mẽ vốn luôn giữ kín trái tim bấy lâu, lại gật đầu và rơi nước mắt.
"Em... cũng yêu anh," Thế Minh thốt lên, giọng nói run rẩy.
Nhưng mái tóc rối bên tai Thế Minh vẫn còn ẩm ướt từ giọt lệ cuối cùng của một cuộc tình hạnh phúc từng rất xa xưa. Sự bất ngờ khiến cả hai chìm trong biển cảm xúc khó tả, và mỗi lời thú nhận đều là một viên sỏi nặng gầy dựng lên tường đá ngăn cách tình yêu và lương tâm. Liệu họ sẽ vượt qua được bức tường đau khổ hay sẽ chấp nhận sự thật rằng, có những câu hỏi của lương tâm không bao giờ có câu trả lời đúng?