Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng nhấp nhô lung linh trên mặt hồ tĩnh mịch. Trong căn nhà cổ kính bên bờ, hai người đàn ông trẻ tuổi đều nhìn chằm chằm vào nhau, ánh mắt rực cháy như đang cháy hết cả linh hồn. Một trong hai người, là người chủ nhân của căn nhà - Lăng Hạo, từng bước tiến gần hơn về phía người kia, không thể che đậy cảm xúc rối ren trong lòng.
"Mộng Ma, em... em đến đây vì lí do gì?" Lăng Hạo ngẩng đầu, giọng nói run rẩy.
Mộng Ma - người đàn ông mà mọi người đều e sợ, giờ đây chỉ còn là một bộ dạng yếu đuối đến kinh ngạc. Anh cúi gằm đầu, không dám đối diện với ánh nhìn trực diện của Lăng Hạo. "Tôi... tôi đã sai lầm. Tôi không muốn thương tổn em nữa."
Lăng Hạo gục ngã trên đôi đầu gối run rẩy, tay xoa nhẹ vào mái tóc đen óng của Mộng Ma. "Anh muốn gì vậy, Mộng Ma? Tình yêu của chúng ta, liệu có thể bình yên như trước không?"
Nhìn vào ánh mắt ngọt ngào đục khoét của Lăng Hạo, Mộng Ma thốt lên trong khóe mắt lệ đọng: "Em... em chỉ muốn trở lại bên cạnh anh thôi. Dù địa vị và quá khứ của chúng ta có khác biệt, nhưng trái tim chúng ta vẫn thuộc về nhau, phải không?"
Hai người đến gần nhau, ôm lấy nhau trong vòng tay ấm áp, nhấm nháp từng hơi thở bên vai mỗi người. Bên ngoài, ánh trăng vẫn nhẹ nhàng soi sáng, trong khi trái tim hai người vẫn rộn ràng hạnh phúc, không còn sợ hãi hay lo lắng.