Dưới ánh trăng tròn, Hoàng Phủ Thiên Dạ đứng tựa trên cầu gỗ, ánh mắt buồn lạnh hướng về phía Cung thái tử. Trong bàn tay, ông cầm chặt một con rắn độc, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn không lời. "Ta cũng đứng ở đây, ngắm trăng giữa nghĩa trang, nhưng... một mình," Thiên Dạ thầm nghĩ.
Ngày xưa, tình yêu của Thiên Dạ và Cung thái tử từng ngọt ngào nhưng gặp phải sóng gió và hiểu lầm. Khi hai người trở nên xa cách, định mệnh nghiệt ngã đã đẩy Thiên Dạ vào vòng xoáy âm mưu và bí ẩn trong cung đình.
Rắn độc trong tay ông bỗng dưng giãy giụa, phản xạ tự nhiên, Thiên Dạ vung tay tung nó đi. Thì ra, con rắn đã bị đầu độc đã bị mổ ra từ trước. Dưới ánh trăng, một bóng người bước ra, chính là Cung thái tử. Anh cất tiếng nói, "Thiên Dạ, ta đã lỡ lầm."
Những lời xin lỗi chân thành từ Cung thái tử khiến Thiên Dạ bất ngờ. Hai người chợt nhận ra rằng tình yêu của họ vẫn còn sót lại, chưa bao giờ tàn lụi. Trong vòng tay của nhau, dưới sáng trăng hòa cùng gió thoảng lồng lộng, hai tâm hồn định mệnh cuối cùng cũng tìm thấy nhau.