Manabu vẫn không thể quên cảm giác bất an khi Iori bất tỉnh nằm trên vai mình, với vẻ mặt không chút biểu cảm. Anh không ngờ rằng sau lớp ngụy trang lạnh lùng ấy, lại chứa đựng bi kịch và cơn ám ảnh không thể nào lãng quên. Khi nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nỗi đau vô tận của Iori, Manabu bắt đầu hiểu rằng cảm xúc nghẹn ngào trong lòng mình dường như đã được vén bức màn “bọt phát sóng” với cuộc gặp gỡ này.
Những vết thương trên cơ thể Iori dù đã là sự thật không thể chối cãi, nhưng không gì có thể ngăn cản Manabu phát hiện ra vẻ đẹp tựa như bức tranh sơn dầu nổi bật giữa bức xám tối. Nỗi đau dường như đã gợi thức một năng lực mới trong anh, một sự quyết tâm mãnh liệt để chữa lành cảm xúc bị tổn thương của Iori.
Manabu dần trở nên mê lòng với việc theo dõi mỗi bước di chuyển, mỗi biểu hiện của Iori. Cảm giác hấp dẫn từ vẻ đẹp vốn hiểm họa này đã châm ngòi cho một đợt sóng mãnh liệt trong trái tim anh, đẩy anh vào những cuộc đấu tranh với chính bản thân và quá khứ đầy rối ren. Và câu chuyện tình yêu giữa Manabu và Iori không chỉ đơn thuần là về việc chữa lành những vết thương về thể xác, mà còn là việc cứu rỗi linh hồn và làm sáng tỏ những bí ẩn kỳ lạ đằng sau con người bí ẩn Iori.